Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

BÌNH ĐẲNG GIỚI

       
        Khi tôi bắt đầu lớn lên tôi thấy tất cả những người đàn bà xung quanh đều phải chịu đựng ít nhiều đau khổ và thiết thòi, từ cụ bà, bà nội, các gì, các mợ, các thím, các cô, cho đến mẹ, người sinh ra và nuôi dưỡng mình. Rồi những tháng ngày tôi đi học đại học, cứ mỗi sáng sớm tinh mơ thứ hai đầu tuần đạp xe từ Bắc Ninh sang Hà Nội, tôi toàn chỉ thấy các bà, các chị. Người đi bộ gồng gánh, người đạp xe miệt mài, bươn bả, thỉnh thoảng mới bắt gặp một vài hình bóng đàn ông. Tôi tự hỏi cuộc chiến cho sự bất bình đẳng giới ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung bao giờ mới đến hồi kết thức. Nếu để nói về họ (những người phụ nữ) có lẽ cả đời cũng không nói hết. Mỗi người có một nỗi khổ riêng, nhưng họ sống rất bình thản như chẳng có việc gì xảy ra. Tựụ chung họ đều có một điểm giống nhau đó là sự chịu đựng, bền bỉ, đến mức nó trở nên bình thường hơn cả bình thường! Mình là đàn ông mình cảm nhận về phụ nữ như vây! còn mọi người thì sao??